Những bức ảnh cũ, kí ức tuổi thơ chuyện chụp hình

Mẹ tôi có kiểu mặc đồ cho chị em chúng tôi rất buồn cười. Cũng có thể bây giờ xem lại hình nhìn thấy vậy chứ trước kia là mốt cũng nên. Những bức ảnh cũ, kí ức tuổi thơ chuyện chụp hình

Ngày trước, mỗi lần ông thợ chụp hình nào đi ngang qua là xóm tôi xôn xao cả lên. Đám trẻ con đang mải chơi xóc nẻ, nhảy dây sau hè, tay chân mặt mũi lấm lem được ba mẹ gọi về tắm táp qua loa rồi chuẩn bị chụp hình. Tủ đựng quần áo bị xới tung lên, cốt tìm cho được bộ đồ nào đẹp nhất và mới nhất. Gọi là đồ mới, chứ cả năm trời chỉ có năm bảy bộ. Đứa lớn mặc chật lại nhượng sang cho đứa nhỏ. Nhà có hai chị em gái, nhưng tôi là út, nên hầu như năm nào cũng mặc “bính” lại đồ của chị Hai, chả mấy khi được sắm đồ mới. Cả tủ đồ toàn quần jean da bò sờn màu, chiếc áo thun rộng phịch màu trắng tinh nhưng cũng lấm tấm đôi ba vệt mực vô tình bị dấy bẩn, đôi giày thể thao được ai đó tặng, tôi không còn nhớ rõ. Những chiếc váy đầm voan tùng xòe như cô công chúa là giấc mơ xa xỉ ngày bé, mà dù tôi có khóc vòi vĩnh như thế nào, mẹ cũng không thể chiều theo.

Mẹ tôi có kiểu mặc đồ cho chị em chúng tôi rất buồn cười. Cũng có thể bây giờ xem lại hình nhìn thấy vậy chứ trước kia là mốt cũng nên. Đó là kiểu đóng thùng bất kể là đồ đi học hay đồ ở nhà, áo tay ngắn lẫn áo tay dài, nom gọn gàng, chỉn chu. Giờ mở lại cuốn album nhìn mười tấm y chang nhau làm chúng tôi lại cười khúc khích.

Kiểu tạo dáng chụp hình cũng khác với ngày nay nhiều lắm. Làm gì có chuyện chu môi, trợn mắt thật to, tay tạo chữ V như bây giờ. Chúng tôi hoặc là đứng nghiêm, một bên tay chống nạnh. Có khi được bác chụp hình nào đó thiết kế cầm thêm que kẹo xoắn đủ màu, hoặc cành hoa râm bụt bác xin vội nhà kế bên. Nghe tiếng hô: “”Cười lên nào, một hai ba”; là ngay lập tức nhe răng cười. Một đứa chụp, cả nhà xôm tụ lại đứng xem. Hết đứa này, đến đứa khác trong xóm, hồi hộp nhưng rộn khắp tiếng cười.

Chúng tôi chẳng bao giờ được xem lại hình đã chụp như thế nào, chỉ nghe ông thợ chụp hình gật gù bảo: “đẹp lắm”, thì ngây ngô tin theo. Rồi bẵng đi dăm bữa nửa tháng, ông thợ chụp mới quay lại trả hình. Thời gian chờ đợi có xấp hình mới cứng cầm trên tay kéo dài, cảm tưởng chừng như cả thế kỷ.

Những tấm hình đó bây giờ mẹ tôi vẫn còn lưu giữ trong album ảnh gia đình dày cộm. Nhiều tấm  ngả màu theo thời gian. Nhưng với tôi, mỗi lần giở ra xem, cảm giác vẫn còn mới nguyên như ngày nào. Cuộc sống ngày càng hiện đại và kỹ thuật hóa, người ta không còn giữ thói quen đến tiệm chụp ảnh, mà thay vào đó là những bức ảnh tràn ngập điên thoại, được lưu từ thẻ nhớ sang máy tính, đăng tải mạng xã hội. Tôi thầm cảm ơn những ông thợ chụp hình ngày ấy. Bởi nếu không có ông, tuổi thơ tôi vẫn được lưu giữ bằng cách này hay cách khác, nhưng chẳng bao giờ được sinh động, chân thực và rõ nét đến như thế.  Để mỗi lần ngắm nhìn lại những bức ảnh cũ, kí ức tuổi thơ lại tràn ngập, mang theo về cả khung trời thương nhớ thuở đã qua!